Tôi tưởng đó là điều hiển nhiên
- Hảo Thanh
- Jan 10, 2020
- 3 min read
Updated: Apr 12, 2021

Một dựng phim trẻ đột tử vì làm việc quá sức.
Tôi bắt đầu quen với việc thức và làm liên tục 3 ngày liền khi là một đứa sinh viên năm nhất - Tôi tưởng đó là điều hiển nhiên.
Tôi chẳng quen anh, cũng chẳng quen bất kì ai liên quan đến anh. Nhưng tất cả bạn bè cùng nghề, gần nghề quanh tôi liên tục chia sẻ những bài báo, bài bình luận về anh. Không hẳn là anh mà từ anh nhìn vào chính chúng tôi - Những người trẻ làm trong ngành truyền thông, quảng cáo, sáng tạo hay bất kì ngành nghề nào khác chung nỗi niềm.
Những lần đầu tiên thường tình
Lần đầu tiên tôi thức 3 ngày liền, ngày 3 viên panadol để giảm đau đầu và 2 lon bò húc để vừa tỉnh vừa sung. Lúc đó tôi 18 tuổi, lần đầu tiên nhận được một chiếc thiết kế freelance 1 triệu.
Lần đầu tiên tôi thức 4 ngày liền, chị quản lý của công ty media cứ 5 tiếng gọi nháy động viên tôi một lần. Tôi cảm động. Khi đó, tôi 19 tuổi, lần đầu tiên nhận được chiếc video 10 triệu.
Lần đầu tiên tôi ngủ 14 tiếng cho 7 ngày, tôi đã yếu ớt gọi Hải - một người bạn cùng Đại học đến giúp tôi dựng nốt demo gửi khách để tôi dựng kịp sản phẩm cuối kì. Khi đó, tôi 20 tuổi, lần đầu tiên nhận được chiếc video 25 triệu. Năm đó bị quỵt 15 triệu.
Chưa một người khách nào yêu cầu tôi không được ngủ, chưa một người sếp nào bắt buộc tôi làm việc quá giờ. Là do tôi tự nguyện bởi vì việc chưa xong, bởi vì áp lực cần học hỏi, cần chứng minh thực lực của bản thân mình.
Cũng chưa một người khách nào điều chỉnh lại brief của mình khi tôi nói không thể, chưa một người sếp nào yêu cầu tôi về nhà ngay khi đến giờ tan làm. Có chăng một người anh ở Đài truyền hình đã hét vào mặt chúng tôi rằng “Tập trung mà làm đi! Tao muốn bọn mày về đúng giờ, ăn uống tử tế và ngủ sớm!”. Thế nhưng cũng chính anh, cùng chúng tôi xuyên đêm 4 ngày/tuần để kịp hoàn thiện sản phẩm.
Cái khoảnh khắc sếp bảo tôi team "toang" rồi. Giải thể. Đáng nhẽ tôi phải buồn. Nhưng tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ bây giờ, tôi đã biết là tại sao.
Và những câu chuyện khác...
Con Nhi còn ten từng tức giận kể:
“Khi tao về lúc 6h, sếp tao đã hỏi em có việc gì mà hôm nào cũng về sớm thế? Nhưng 5h30 là tan làm rồi.”
Tôi đã từng không hiểu. Khi là nhân viên, tôi luôn thấy thương leader của mình khi phải chịu sức ép từ cấp trên mà vẫn phải điều hoà drama cấp dưới. Khi là leader, tôi luôn thấy thương sếp của mình đã đầu tư tiền bạc và đặt niềm tin vào tôi.
Tôi chỉ nghĩ “Mình cố gắng chưa đủ. Mình thật kém cỏi. Mình phải hết sức hơn nữa”.
Tháng vừa rồi, sau khi trở thành đứa không nghề, nửa đầu trái của tôi liên tục nhói, tai trai điếc khi ở gần thiết bị điện tử. Đi khám hết 2 triệu 5. Tôi không biết mình đang làm gì nữa.
Hải đã chế nhạo tôi là: “Đứa nào bảo ‘Tao sẽ chết trong sự giàu có’?”. Đó là một câu cợt nhả chống chế của tôi khi ai đó khuyên đừng làm quá sức. Tôi sợ kém. Tôi sợ bản thân dừng lại khi tất cả đang lao trong cuộc đua. Tôi sợ mình lười biếng.
Năm 23 tuổi, tôi chợt có một ngày dậy sớm, giặt quần áo - thứ mà tôi luôn vứt ra hàng, đi chợ, nấu ăn, ôm mèo, thưởng trà, đọc cuốn sách bỏ dở từ năm ngoái, ôn ielts, lai rai làm chút việc freelance kiếm tiền, trà chanh với bạn, xem phim cùng người yêu.
Người yêu tôi - một lập trình viên của Lotus - giờ đi làm là 8h sáng và về trung bình là 9h tối. Tuần overnight 2 lần, mì 5 bữa.
Tôi bắt đầu biết sợ cơ thể kiệt quệ đi. Khi tôi phải uống thuốc mỗi ngày. Khi chân không thể đứng dậy những hôm thời tiên đột ngột khác. Khi tôi 1m60 nặng 40kg. Khi tôi 23 tuổi. Khi tôi bắt đầu biết sợ những người xung quanh cũng héo mòn. Một nỗi sợ không hành động. Tôi vẫn thấy mọi thứ diễn ra như vậy. Do những người kêu thán chỉ là bậc cấp nhỏ bé hay vốn dĩ mọi thứ phải diễn ra như thực tại mới gọi là phát triển. Câu hỏi của bố quay lại trong đầu tôi kèm sự bất lực: “Rốt cuộc con đang sống hay đang gì?”.


Comments